Bà Ngô khẽ thở dài: “Chúng ta là hàng xóm mười mấy năm, bà cũng không sợ cháu chê cười, nhà của chú các cháu tuy không nhỏ nhưng cũng không phải là lớn, bà vốn định là chuyển về ở, nhưng chú các cháu không đồng ý để bà sống ở đó. Cháu ngoan của bà sống ở căn phòng nhỏ cạnh phòng khách đi ra, ngay cả cửa sổ cũng không có, thì sao người con người có thể sống được. Cho nên bà muốn mua một căn nhà nhỏ bên cạnh chúng nó. Cũng may hôm qua bà tìm được một căn nhà rộng khoảng năm mươi mét vuông, hai phòng ngủ một phòng khách, nhưng giá hơi cao, hơn bảy trăm đồng.
Lâm Hiểu Tuệ cẩn thận lắng nghe, ý của bà Ngô là hai gian nhà bên cạnh phải bán hơn bảy trăm đồng sao?
Cô hỏi thăm rồi, căn nhà nhĩ hai gian như vậy chỉ khoảng hơn năm trăm đồng thôi, nếu hơn bảy trăm đồng thì có hơi đắt, tuy rằng cô thực sự rất muốn mua nhà, nhưng cô cũng không thể coi tiền như rác được.
“Vậy ý của bà Ngô là? Lâm Hiểu Tuệ lấy lại bình tĩnh, khẽ cười hỏi.
Bà Ngô nhìn trên dưới, trái phải căn nhà đã sống mười mấy năm của mình, thực sự là không nỡ: “Hai miệng già chúng tôi ăn tiêu tiết kiệm gom góp được một chút, bây giờ còn thiếu bốn trăm năm mươi đồng, cháu đưa bà bốn trăm năm mươi đồng là được.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây