Hai người liếc nhau: “Chú có thể cung cấp được bao lâu? Lúc trước bọn họ đã từng tới thôn nên cũng đã phát hiện ra có rất nhiều người nuôi heo, nhưng lúc đó bọn họ chỉ lo thu gà và trứng gà nên không chú ý tới cái này.
“Tôi thấy các cậu cũng tới trong thôn mấy lần rồi, cũng có những người đang khẩn trương làm công việc của mình cho nên tôi cũng không sợ nói cho các cậu rằng trong thôn của chúng tôi có heo. Các cậu không phải lo heo con, có những người ở khu vực xung quanh tới tìm chỗ chúng tôi để mua heo con nhưng hầu hết mọi người đều tự mình nuôi lớn và ăn luôn. Nếu như các cậu muốn lấy lâu dài thì chúng tôi sẽ dọn dẹp chỗ để nuôi thêm một ít heo, nhưng mà chúng tôi không cần tiền mà muốn đối với những lương thực khác. Lão bí thư chi bộ thôn trầm giọng nói.
“Chú muốn cái gì, tôi phải xem xem có thể đổi được hay không đã. Lâm Chí Dũng nhìn mấy đứa nhỏ mặc quần áo rách rưới đang chạy tới chạy lui ở đằng kia lại nhớ tới bộ dáng của mình trước đây khi ở nhà. Không có phiếu vải, mà kể cả có tiền cũng không mua được vải vì đây là vùng nông thôn.
“Chủ yếu là vải, đường còn cả một ít đồ dùng sinh hoạt nữa giống như là khăn lông, bình nước nóng linh tinh gì đó. Lúc cậu đến xem người trong thôn thiếu những gì thì tôi sẽ bảo bọn họ báo lên. Các cậu cứ yên tâm chắc chắn đều là những đồ dùng thường ngày thôi. Lão bí thư chi bộ nhìn bọn họ bằng ánh mắt chờ mong.
Vải thì chắc chắn không thành vấn đề vì xưởng dệt có nhiều nhất là vải, những thứ khác cũng không khó khăn lắm. Xưởng cán thép lớn như vậy còn sợ không thể chuẩn bị được những thứ đó sao?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây