“A, tôi biết chứ, các người chính là trưởng bối của tôi, nhưng tôi chẳng nhận đâu, các người có cái rắm cũng không bằng. Trần Nham nhìn lướt qua bọn họ rồi nói tiếp: “Nếu không phải vì Hiểu Tuệ đang mang thai thì tôi đã định ly hôn với cô ấy rồi, cả nhà các người đều là những con hút máu người.
Lâm Tân Sinh không ngờ đứa con rể thứ hai của mình lại trở mặt nhanh như vậy, kèm theo đó là sự hối hận sâu sắc của ông ta: “Tiểu Nham à, lần này là mẹ vợ con không tốt, bà ấy chỉ là cảm thấy đau lòng cho Chí Quốc, chúng talàm sao có thể ham đồ của nhà họ Trần được cơ chứ, nhưng mà Chí Dũng và Hiểu Tuệ là song sinh, từ nhỏ tình cảm của hai đứa nó đã rất tốt, con nể tình đứa nhỏ đang ở trong bụng của Hiểu Tuệ, có thể giúp nó không, nếu không được ba nguyện quỳ xuống cầu xin con.
Trần Nham đang giẫm lên ngực của Lâm Chí Quốc bèn đi tới trước mặt Lâm Tân Sinh, túm lấy ông ta rồi đen mặt hỏi: “Sao vậy, ông đang muốn tính toán hết mọi thứ cho tôi sao?
“A… Lâm Chí Quốc ôm ngực, khóc lóc nói: “Mẹ, con đau, con muốn chết, con bị em rể đánh chết…
Vì Trần Nham đến thôn Lâm Gia nên bên ngoài nhà của Lâm Tân Sinh có rất nhiều người vây quanh, nghe được tiếng khóc của Lâm Chí Quốc, mọi người càng tò mò hơn, một lát sau, đến cả cán bộ bí thư và đại đội trưởng cũng đã tới.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây