Sau này, mỗi tháng có thể cho xuất chuồng mười lăm tới hai mươi lăm con thỏ, chút tiền kiếm từ trứng gà vốn chẳng là gì cả. Lâm Hiểu Tuệ dứt khoát không bán nữa, coi như tiền thưởng cho Thạch Kim Dương, Quả Tử, ông Kính. Số còn lại sẽ để cho Lâm Chí Dũng ăn và cô cầm một ít về nhà họ Trần.
Thấy nhiều trứng gà như vậy, Trần Nham còn giật nảy mình, chứ đừng nói chi mẹ Trần và đám Trần Lam.
“Nhiều như vậy sao mà ăn hết được, mai cầm tới chợ Bồ Câu bán đi? Mẹ Trần dò hỏi.
“Không cần đâu mẹ, giữ lại cho nhà mình ăn. Mẹ! Nhà mình còn cái bình nào không? Chúng ta làm một bình trứng muối ăn đi? Nhiều vậy ăn cũng chẳng hết được nhưng có thể làm trứng muối, buổi sáng ăn với cháo, như vậy mới là dễ chịu.
Trần Lam và Trần U liếc nhìn nhau, họ chưa bao giờ nghĩ tới một ngày có trứng gà ăn không biết khi nào mới hết. Thời gian cứ thế trôi qua, vì mùa đông rất lạnh nên lớp học tối cũng nghỉ sớm, một tháng mới phải đưa đồ tới xưởng may một lần nên Lâm Hiểu Tuệ trốn ở trong nhà ít ra ngoài.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây