Thấy hai người gật đầu, Lâm Hiểu Tuệ tiễn họ lên xe, sau đó dặn ngày mai vẫn khung giờ cũ đến trạm xe.
Về tới tứ hợp viện, Lâm Hiểu Tuệ trông thấy bác Trương, bác Ngô với Lý Trần thị đang xúm xụm từ xa, thiệt muốn quay lưng núp đi cho rồi, nhưng cô ấy đã bị bác Trương nhanh mắt gọi với.
“Này, Hiểu Tuệ về rồi à, nghe nói cháu ra ngoại ô hái rau rừng, hôm nay có hái không? Bác Trương ló đầu nhìn quanh, thấy bên trong có dưa leo cà chua, trong mắt lóe lên vẻ thất vọng: “Hôm qua bác bận không có ở đây, nghe bác Trần bảo rất ngon, còn muốn xin cháu một mớ ăn thử.
“Mấy ngày nay cháu bận, hay là thế này, ngày mốt hoặc ngày kia bác cháu mình đi hái chung nha? Lâm Hiểu Tuệ ngồi xe về thành, quả thực nhìn thấy một chỗ chỗ dại, đi sâu vào chắc nhiều hơn nữa, vì vậy mới dám nói thế này.
Mấy người bác Trương đều sáng mắt, rau dại trong thời điểm này cũng là thứ tốt, thêm một món bớt một món, nhiều bà bác không đi làm sẽ đi hái rau. Bình thường phát hiện chỗ tốt đều giấu giấu diếm diếm, lo sợ có người tìm ra, cho nên Lâm Hiểu Tuệ hái nhiều rau về như vậy, tuy thấy mà thích nhưng mọi người cũng không hỏi hái ở đâu, nhưng đằng này tự cô nói thì khác.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây