Lâm Hiểu Tuệ không đợi cô ấy lên tiếng, lập tức nói tiếp: “Được. Kể cả cô có không biết đi chăng nữa, thì một học sinh giỏi như Trần U học hành sa sút nghiêm trọng như vậy, cô cũng không hỏi han sao? Hay là cô biết nhưng đang bao che cho mấy đứa con cháu quan lại này?
Mắt cô giáo đỏ hoe, lắc đầu nguầy nguậy: “Tôi… Tôi thật tình không biết. Tôi là giáo viên mới, vừa vào trường năm nay.
Trần U đứng kế bên giật giật gấu áo Lâm Hiểu Tuệ, lí nhí bảo rằng bình thường cô giáo Vu rất quan tâm đến cô bé, thực sự không biết chuyện này.
“Cô ấy không biết, vậy tức là giáo viên chủ nhiệm của em biết chuyện chứ gì? Lâm Hiểu Tuệ nhìn chằm chằm Trần U, thấy cô bé gật đầu, cô quay sang nhìn Hiệu trưởng: “Tôi quá thất vọng với nhà trường và các thầy cô trong trường. Nên tôi cứ trực tiếp đến Văn phòng Trung ương hỏi xem, rốt cuộc người người bình đẳng có nghĩa là gì. Hay là tại vì tôi chưa được đi học bao giờ nên hiểu sai nghĩa.
Lúc này, đến cả mặt mày Hiệu trưởng cũng trắng bệch. Cái mũ to sụ này mà chụp xuống, đừng nói gì đến học sinh với phụ huynh học sinh, ngay cả các lãnh đạo nhà trường như họ cũng dính án treo.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây