“Không sao. Con che ô. Thật ra, Lâm Hiểu Tuệ đã nói với Trần U, nếu có khó khăn gì cứ mạnh dạn kể cho Trần Nham và chị dâu là cô biết. Hiềm nỗi, cô bé cứ im thin thít mãi, đành phải tự mình đi điều tra nguyên nhân thôi.
Quãng đường từ tứ hợp viện đến trường dài hai dặm, áng chừng khoảng mười phút là tới nơi. Lâm Hiểu Tuệ nói với bác bảo vệ mục đích mình tới. Sau vài lượt thẩm tra, xác nhận cô là phụ huynh học sinh mới cho vào.
Hiện tại vẫn đang là giờ nghỉ trưa. Lâm Hiểu Tuệ hỏi hai em học sinh mới tìm thấy phòng học của Trần U. Cô đứng ngoài nhìn ngó, không thấy cô bé đâu cả, bèn gọi một cậu trai trông khá ngoan ngoãn lại để hỏi thăm xem Trần U có thể đi đâu. Không ngờ cậu học sinh kia nghe nói cô đến tìm Trần U thì vẻ mặt vô cùng kỳ quặc.
“Làm sao thế? Lâm Hiểu Tuệ giật thót, không có việc gì xảy ra thật đấy chứ?
“Chào em. Chị là chị dâu của con bé, có thể cho chị biết Trần U đang ở đâu không? Chị cam đoan, sẽ không kể với ai khác là em nói đâu. Lâm Hiểu Tuệ móc một chiếc kẹo ra đưa cho cậu học sinh.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây