Ô Đào thấy vậy cũng khóc một tiếng, vừa khóc vừa đi tới ôm lấy Ninh Diệu Hương: “Mẹ, mẹ không sao chứ, mẹ không sao chứ! Con mặc kệ, dù sao căn phòng kia con phải dùng, con không cho người khác, đó là căn phòng của nhà chúng tôi, ba không ở nhà, người khác liền muốn tới cướp phòng ở của chúng ta!”
Chuyện gì đi nữa mọi người cũng đều nghĩ đến mặt mũi, dù sao cũng chỉ là một cái ngõ nhỏ, không đến mức phá bỏ tầng lớp, có điều Ô Đào mặc kệ, Ô Đào phải nói cho rõ.
Ô Đào vừa thốt ra lời này, sắc mặt Giang Hiểu Nguyệt và Giang Duyên Sơn liền thay đổi, trên mặt những người khác cũng đều hiện lên vẻ xấu hổ.
Giang Duyên Sơn bực tức: “Con nhóc thối, mày nói cái gì vậy!”
Ô Đào dậm chân, lau nước mắt khóc lớn: “Mẹ cháu bị các người làm cho tức điên, nếu để mẹ cháu tức giận mà xảy ra chuyện, cháu sẽ bất chấp tất cả, chúng ta không ai được yên đâu, cháu muốn đi tố cáo mấy người!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây