Sau một lần như vậy, Ô Đào cố gắng suy nghĩ, lão biên tập họ Hồng kia nhất định không được, không giúp được gì, Phúc gia cũng không phải người thích quản, thật ra dù ông Phan là người có lòng dạ cổ hủ, nhưng không chừng có thể giúp được, còn có nhà Huân Tử hoà thuận, có lẽ có thể nói vài câu.
Bé nghĩ tới nghĩ lui, chỉ ngóng trông việc có thể giữ được căn phòng này.
Bé biết về sau nhà sẽ trở nên đặc biệt quý giá, đặc biệt là căn phòng nhà bé này, chỉ mất mười phút đi bộ là đến vườn Cảnh Sơn, vườn Cảnh Sơn đó chính là vườn sau của Cố Cung, nhiều nơi quý giá, về sau giá cả sẽ vô cùng đắt đỏ.
Nếu trong nhà có thể giữ lại một căn phòng này, chẳng sợ bản thân vẫn học hành không nên thân như cũ, nhưng tóm lại còn tốt hơn cả bộ phim phóng sự kia.
Cứ miên man suy nghĩ như vậy, cuối cùng bé cũng chìm vào giấc ngủ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây