Anh Cửu gãi gãi đầu, ngượng ngùng hỏi: “Em nói cái này là đang nói cái gì vậy.”
Ô Đào: “Thành thật mà nói, thì chẳng có một ai có thể chịu đựng cảnh phải nhặt than đá cả đời đâu!”
Bé nhìn về phía anh Cửu, nghiêm túc nói: “Đợi đến khi em lên mười mấy tuổi rồi, em sẽ đi học nghề, cả đời mà cứ vô dụng như vậy thì chắc chắn là sẽ không có hy vọng gì hết đâu.”
Bản thân bé cũng không biết mình đang nghĩ đến điều gì, trên thực tế, bé thậm chí còn không quan tâm đến bản thân, tại sao lại nói điều này với người khác.
Nhưng đối với Ô Đào mà nói, bé thật sự là không dễ dàng gì mới hiểu được đạo lý này, khi đã hiểu rồi thì liền muốn nói với người khác cùng nghe rồi củng hiểu, nói với anh trai, anh trai không nghe hiểu, nói với Huân Tử, Huân Tử lại không xem ra gì, không dễ dàng gì mới có người hỏi bé, bé nhịn không được nên đã tiếp tục nói ra một tràng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây