Ô Đào chậm rãi kể ra cuộc sống hàng ngày của mình: “Ừm,mình nhân lúc buổi sáng sẽ đi nhặt một ít than, buổi tối khi về nhà cũng sẽ đi nhặt thêm một chút, có như vậy thì nhà mình sẽ không cần tự mua than đá về nữa, và như vậy sẽ tiết kiệm được một khoản tiền khá lớn dùng để mua than đấy. Than đá trong nhà mình cũng có thể đem cho những nhà hàng xóm khác cùng dùng chung, và đổi lại, bọn họ sẽ cho gia đình của mình một ít mì và gạo để ăn, đó cũng có thể coi là một khoản trợ cấp cho gia đình.”
Lưu Hồng Ngọc nghe xong thì không khỏi há hốc mồm cảm thán: “Cậu tính toán tốt như vậy, mình còn tưởng rằng do gia đình cậu dạy nữa cơ đó.”
Ô Đào thẳng thắn: “Mình tính toán tốt được như vậy tất cả đều là do mình phải đi bán than mà luyện được, mình còn học được cả phép nhân nữa đó, mình có thể đọc thuộc lòng tất cả các công thức nhân ngay tại đây luôn.”
Chuyện này bắt đầu từ khi có một hôm bé đang dọn dẹp nhà cửa ở ngoài sân thì bỗng dưng nghe thấy tiếng của những đứa trẻ xung quanh khác đang đọc bảng cửu chương.
Qua nhiều ngày, bé từng chút từng chút một tiếp thu thêm kiến thức mới, cho nên từ đó bé đã học được bảng cửu chương mà chưa cần qua trước một trường lớp đào tạo bài bản nào.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây