Bé phát hiện ra, mình vậy mà cũng thực sự rất ưu tú đó nha, có những thứ các bạn học không biết làm nhưng mà bé lại biết. Điều đó cũng thật đáng để tự hào đấy chứ nhỉ?
Sau khi đã tan hết tất cả các tiết học của buổi sáng ngày hôm nay, thì các bạn trong lớp ai nấy cũng đều vội vã chạy đến nhà ăn, Ô Đào cũng chạy vội qua nhà ăn giống như mọi người, hai cái khay hấp rất lớn được đặt ở trước cửa nhà ăn của căng tin trường, mấy cái túi lưới đầy màu sắc đều được chất thành một đống ở đó, mà ở bên trong mỗi cái túi lưới đó thì nghiễm nhiên chính là hộp cơm mà mọi người đã mang từ nhà theo, và đương nhiên là cũng có cái thì chỉ đơn giản là vải bọc mấy chiếc bánh bao hấp nóng hổi vừa thổi vừa ăn mà thôi.
Vào mùa đông, nhiệt độ ở ngoài trời phải nói là vô cùng vô cùng lạnh, lạnh đến mức cắt da cắt thịt, thẩm thấu vào từng thớ xương, và cũng chính là bởi vì như thế thế cho nên hơi thở của chúng ta khi thở ra sẽ tự nhiên tản ra một luồng khói trắng nóng hổi bốc lên nghi ngút trước mặt rồi hoà vào cùng với khoảng không trung vô tận.
Mà lúc bấy giờ, tất cả mọi người đều đang ồn áo náo nhiệt vây xung quanh đống đồ đó để kiếm tìm chiếc túi lưới của mình.
Mà Ô Đào bởi vì có dáng người thấp bé, cho nên tuy rằng bé cũng rất muốn chen vô đó để tìm cùng nhưng mặc dù bé đã cố gắng thử sức mấy lần, hết lần này đến lần khác tìm đủ mọi cách để chen vào, thì đến cuối cùng cũng vẫn là không thể chen nổi cái đám người đông như kiến vỡ tổ đó được, vậy nên bé đành chỉ có thể ngậm ngùi đứng ở bên ngoài mà ngơ ngác nhìn về phía ấy, chứng kiến cảnh từng người từng người một bước đến rồi lại từng người từng người một lần lượt rời đi với những cái hộp cơm nóng hổi trên tay, trong lòng của Ô Đào càng chất chứa nhiều thêm sự khẩn trương hơn gấp bội. Bé đang rất là đói!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây