Diệp Uẩn Niên: “Vì vậy cậu hẹn tôi ra đây chỉ để nói nhảm vậy thôi sao?”
Lạc Tái Lâu hít một hơi thật sâu, anh ta bất lực nhìn Diệp Uẩn Niên: “Diệp Uẩn Niên, chúng ta đã quen biết nhau từ khi còn bé, đã nhiều năm như vậy rồi.”
Diệp Uẩn Niên: “Đúng vậy, chúng ta thật sự đã gặp nhau khi mới khoảng ba, bốn tuổi.”
Ngay bên cạnh con đê sông.
Lạc Tái Lâu: “Thật ra tôi vẫn luôn ghét anh, anh là người mà tôi thấy chướng mắt nhất, nhìn thấy anh là cả người tôi lại cảm thấy bất mãn, tận trong xương tủy luôn cảm thấy khó chịu. Nhưng không còn cách nào, Ô Đào thích anh, cô ấy thích anh như vậy, vẫn luôn thích anh.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây