Sau khi Ô Đào nhận lấy, nhìn thấy logo con đom đóm được khắc ở mặt trong của chiếc nhẫn, nó giống y hệt với logo của công ty bọn họ, và cũng giống với logo của trò chơi nhỏ kia, lúc này cô mới chợt hiểu ra mọi thứ.
Cô lặng lẽ chăm chú nhìn anh, khóe mắt hơi ươn ướt, cười nói: “Trong thư anh từng nói muốn tặng quà đặc biệt cho em, là cái này sao?”
Cô đã đọc thuộc lòng gần như tất cả các bức thư của anh, và đã đoán không biết bao nhiêu lần món quà mà anh muốn nói tới đó là cái gì.
Chỉ là trong mười hai năm xa cách ấy, anh chưa từng một lần nói ra, cho nên cô cũng không dám đoán bừa mà thôi.
Diệp Uẩn Niên trịnh trọng nói: “Đúng vậy.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây