Ô Đào cười nói: “Tính cách của anh ấy là như vậy đó, dễ bắt nạt lắm, nói cái gì cũng đồng ý hết!”
Mọi người nghe xong thì cười rộ lên, cũng rất ngưỡng mộ, trong lòng thầm tò mò, rõ ràng Ô Đào ở trong nước mà sao đột nhiên lại thu được vị giáo sư thiên tài người Mỹ gốc Hoa này vào trong tay vậy.
Đồng Hà lại đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, kích động nói to, gần như là muốn la lên cho mọi người cùng nghe vậy đó: “Mình nhớ ra rồi, có phải giáo sư Diệp chính là đối tượng mà đã từng có lần cậu nói là đi ra nước ngoài lúc trước của cậu không?”
Lời này của cô ấy vừa nói ra, lập tức khiến cho toàn bộ mọi người có mặt ở đó bừng tỉnh đại ngộ, tất cả như được khai thông mà cùng nhau nói: “À, mình nhớ ra rồi, nhớ ra rồi, lúc ấy, vào mỗi khoảng thời gian nhất định là cậu đều sẽ nhận được một tin nanh ta, mỗi lần nhận được tin đều sẽ đọc đi đọc lại rất nhiều lần, mình vẫn còn nhớ rành rành đây nè! Lúc đó mình còn nói đùa rằng có lẽ Ô Đào định học thuộc cái tin nanh ta đó mới thôi đấy!”
Ô Đào cười cười, cũng không có che giấu hay phủ nhận gì mà là trực tiếp thừa nhận luôn: “Đúng vậy, chính là anh ấy đó, năm đó bọn mình phải tách nhau ra, cứ ngỡ rằng sẽ không còn duyên phận gì nữa, không ngờ quanh đi quẩn lại, cuối cùng vẫn được ở bên nhau.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây