Ô Đào nhìn thấy khuôn mặt của Diệp Uẩn Niên hình như là có hơi đỏ lên một chút, và sau đó là càng ngày càng đỏ đến lợi hại hơn, không hề có dấu hiệu dừng lại hay giảm bớt, cô liền vội vội vàng vàng lên tiếng để giúp anh trốn thoát khỏi tình cảnh ngượng ngùng như hiện giờ: “Chúng ta mau mau đi thôi, kẻo trễ giờ bây giờ.”
Lúc này mọi người mới từng người từng người một tiến tới nói lời chào tạm biệt với bọn họ, rồi đoàn người cùng nhau kéo hành lý chuẩn bị xuất phát, đăng ký thủ tục hoàn tất, lên máy bay thuận lợi. Sau khi lên máy bay, chuyến bay sẽ kéo dài khoảng hai mươi tiếng đồng hồ.
Chuyến bay kéo dài lâu như vậy, ban đầu mọi người đa phần vẫn còn cảm thấy rất tốt, bởi vì không thường xuyên được đi bằng máy bay, cho nên bây giờ mọi thứ đối với bọn họ vẫn còn vô cùng mới mẻ, nhất là còn được nhìn thấy toàn bộ quang cảnh toàn thành phố ở bên ngoài khung cửa sổ, rồi còn cả cảnh sắc tuyệt đẹp có một không hai của bầu trời cao nữa chứ. Nhưng mà thời gian cứ trôi qua một cách lặng lẽ và vô vị như vậy, mọi người lại bắt đầu cảm thấy nhàm chán, chân còn không thể duỗi thẳng ra được, phải ngồi gò bó như vậy thật không thể không khiến cho con người ta có cảm giác thật ngột ngạt và khó chịu.
Diệp Uẩn Niên nắm tay Ô Đào, anh thấp giọng nói: “Em thử chợp mắt một lúc đi, ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại có lẽ sẽ đến nơi rồi đấy.”
Ô Đào nhích nhích người tới gần bên người anh hơn, nói: “Nếu như anh không phải đi cùng với bọn em, thì có lẽ là anh đã mua vé hạng thương gia để ngồi cho thoải mái rồi có đúng không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây