Giống như bao nhiêu năm trước đó, anh liếc mắt một cái đã biết Lạc Tái Lâu mang sọt cua kia là muốn làm gì.
Ô Đào cười: “Mặc kệ đi, dù sao em cũng đã nói chuyện rõ ràng với anh ta rồi.”
Diệp Uẩn Niên: “Sau này em khi tan làm phải cẩn thận, em phải nhớ gọi điện cho anh, để anh tới đón em, nếu không anh sẽ không yên tâm.”
Ô Đào: “Được, em nhớ rồi, chắc chắn sẽ trốn tránh.”
Thật ra Ô Đào cảm thấy không có gì, cô cho rằng Lạc Tái Lâu không đến mức sẽ làm loại chuyện đó, có điều cô vẫn muốn nghe lời của Diệp Uẩn Niên, dù sao cô vừa nãy cũng ý thức được chuyện đó làm cô kinh hãi thật.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây