Vì thế Diệp Uẩn Niên liền lấy cái lắc tay kia ra, vòng tay tinh tế cứ thế bị anh mang lên ở trên cổ tay của cô.
Cảm xúc trên lắc tay lành lạnh, nhưng những chỗ bị đầu ngón tay anh chạm vào lại nóng như lửa, như là có từng tia lửa rơi xuống đó vậy, mà hô hấp nhẹ nhàng của anh lại phả vào đầu trái tim của cô, làm cho cả người cô nóng lên.
Diệp Uẩn Niên cúi đầu, chạm nhẹ vào mà cô thì thào nói: “Đây là châu báu lịch sử trăm năm của nước Đức, tên là Well.”
Ánh trăng như đổ xuống, ở trong hẻm của yên tĩnh không một tiếng động, hai người nắm tay nhau, không chút tiết động mà đi ở dưới hàng ngói xám, bức tường xám.
Diệp Uẩn Niên thấp giọng nói: “Hiện tại có rất nhiều nhà cũ đều thành đại tạp viện(*), nhà ở giống như ở bên em thật ra là hiếm khi thấy được.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây