Ô Đào liền nhớ tới cái nhẫn ở trên ngón tay anh, nhưng cuối cùng cũng nói: “Anh ấy không phải loại người như vậy, cũng sẽ không làm ra chuyện như vậy, nhưng mà nhiều năm như vậy, từng yêu qua một hai người mình cảm thấy cũng bình thường, bản thân mình cũng đã từng yêu đương rồi, không có khả năng yêu cầu người khác.”
Mạnh Sĩ Huyên: “Anh ấy liền tốt như vậy sao? Cậu nói nhiều năm như vậy, tại sao lại vẫn có thể ăn hồi đầu thảo(*) này chứ!”
(*) Hồi đầu thảo: Cỏ quay đầu
Ô Đào buông tiếng thở dài: “Cũng không phải anh ấy tốt, mà là mình thật sự không bỏ được, cho nên muốn ở bên nhau một lần nữa, thử một lần ——”
Cô nhớ tới tối hôm qua, cổ xưa ngõ nhỏ, người đàn ông phảng phất bị ánh trăng gột rửa kia vẫn chính là người thiếu niên cô từng thích năm đó.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây