Mọi người đương nhiên đều đồng ý, nhưng Ô Đào nghe xong lại hơi lo lắng: “Chúng ta không biết nhiều về thị trường linh kiện của Nhật Bản, giờ sản phẩm mới của chúng ta sắp được tung ra thị trường rồi, thay đổi chiến lược thu mua gấp rút thế này sẽ mang tới cho chúng ta rất nhiều rủi ro không thể nào đoán trước được. Nếu tình hình nghiêm trọng, thậm chí nó có thể ảnh hưởng đến kế hoạch thu mua tiếp theo của chúng ta, ảnh hưởng đến việc ra mắt sản phẩm mới của chúng ta.”
Trần Thông nghĩ lại cũng cảm thấy có lý, nhưng anh ta vẫn nói: “Tuy nói vậy, nhưng công ty Nhật Bản đã thu được khoản lợi nhuận kếch xù thông qua đơn đặt hàng của chúng ta, đây là sự thật, chúng ta cũng không cần phải đuổi tận giết tuyệt bọn họ, chỉ cần bọn họ chia sẻ chút lợi nhuận cho chúng ta, đôi bên cùng nhau kiếm tiền, như vậy chúng ta vẫn có thể ổn định được kênh cung cấp.”
Phó giám đốc thu mua là phe cánh của Bành Văn Nguyên, anh ta tự nhiên rất tán thành quyết định này: “Đúng vậy, thương trường như chiến trường, không thể nói tình nghĩa được, chúng ta hợp tác với công ty Nhật Bản nhiều năm qua, cũng đã nuôi bọn họ béo mập, về lâu về dài, chúng ta lại trở thành dê béo, để mặc cho bọn họ xẻ thịt. Vì vậy, lúc quan trọng này chúng ta phải đưa ra quyết định, làm giảm nhuệ khí của bọn họ.”
Ô Đào không quá hiểu biết nhiều về mua hàng nhập khẩu, nghe mọi người nói vậy, cô cũng không nhắc lại nữa. Sau đó, mọi người lại hào hứng thảo luận về giá mua hàng ở Nhật Bản, lại gọi điện thoại xuyên đại dương cho Bành Văn Nguyên, bàn bạc xem nên đàm phán giá với người Nhật Bản thế nào.
Sau khi họp xong, Ô Đào đề cập tới chuyện hẹn gặp một nhân viên kế toán tài chính với Trần Thông: “Người này do bạn tôi giới thiệu, nghe nói là đã từng làm việc ở Deloitte mười năm.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây