Đáng lẽ Thanh Đồng định tiễn cô về, nhưng đúng lúc đến giờ tắm của U U, nhà bọn họ bận rộn, với lại từ đây tới nhà cô cũng chỉ có mấy bước chân, cô tự đi được.
Ra khỏi con hẻm, đi một đoạn đường là trở về viện nhà mình, cô chợt thấy một bóng người đứng ở trước cổng.
Trong con hẻm không có đèn đường, chỉ có ánh đèn ở ngã tư chiếu xiên, ánh sáng mờ ảo, cũng kéo dài chiếc bóng của người kia.
Ô Đào dừng bước chân lại, rồi mới nói: “Uẩn Niên, là anh à?”
Diệp Uẩn Niên dựa lưng vào trên vách tường, thấp giọng nói: “Ừ.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây