Cuối cùng Ô Đào cũng lên tiếng: “Mấy năm nay, em vẫn luôn suy nghĩ xem năm đó mình có sai hay không, sau em dần lĩnh ngộ được, vào thời gian khác nhau, con người sẽ đưa ra những quyết định khác nhau. Nếu sự kiện năm đó bị trì hoãn đến ba năm sau, có lẽ em sẽ có suy nghĩ khác. Nhưng lúc đó em chỉ mới mười bảy tuổi, em vẫn còn rất hoang mang với tương lai của em, em sẽ nhát gan, rụt rè. Em luôn muốn nắm giữ số phận của mình trong tay, nhưng lại sợ không làm được.”
Cô thản nhiên nhìnvào mắt anh, nói: “Thật ra lúc đó em cũng rất sợ, sợ bị anh vứt bỏ. Hơn nữa, những lời anh nói trong thư, cũng khiến em cảm thấy xa lạ —— “
Khi đó, cô thật sự rất sợ, sợ anh nói lời chia tay trước.
Mâu thuẫn đó cứ giằng xé trái tim cô, cô hy vọng anh sẽ quên mình đi, bởi vì cô đã muốn từ bỏ, nhưng lại sợ anh nói ra.
Vì vậy, cô chủ động từ bỏ trước.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây