Nghe thấy vậy, Ô Đào dửng dưng nói: “Tuy hiện tại Lạc tổng đang là vị hôn phu của tôi, nhưng điều này không có nghĩa là tôi có thể yêu cầu anh ta kết hôn với ai. Tôi chỉ có thể nói, dựa theo chủ nghĩa nhân đạo, tôi sẽ đề nghị anh ta bồi thường cho cô, cô muốn giữ hay không giữ đứa bé này lại là tùy cô. Dù thế nào, chắc anh ta sẽ không bạc đãi cô về mặt tiền bạc, đây là điều tôi có thể đề nghị anh ta, cũng sẽ đề nghị anh ta. Nhưng còn anh ta có cưới cô hay không, lại không liên quan gì đến tôi à.”
Hà Tú Quyên vội nói: “Giang tổng, tôi không yêu cầu cô làm gì cả, tôi chỉ, chỉ—— “
Ô Đào: “Có lời gì cô cứ nói thẳng, tôi bận lắm.”
Dường như xung quanh rất ồn ào, Hà Tú Quyên thấp giọng nói: “Bây giờ anh ta không muốn nói chuyện với tôi, anh ta bảo tôi suy nghĩ rõ ràng đi rồi tính tiếp. Nhưng giờ tôi đi bệnh viện gì đó cũng cần phải có tiền, ở nhờ nhà người thân cũng cần tiền, tôi đã sơn cùng thủy tận rồi. Người thân xem thường tôi, tôi không có tiền ăn cơm, cũng không có tiền đi bệnh viện.”
Ô Đào nhíu mày hỏi: “Anh ta không cho cô tiền à?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây