Mạnh Sĩ Huyên tức giận nhìn cô: “Vậy tại sao cậu không nói cho mình biết?”
Ô Đào: “Nhưng khi ấy mình thấy cậu thích yêu đối tượng bên ngoài hơn. Cậu là nghiên cứu sinh trường đại học, anh trai mình là người bình thường, anh ấy không xứng với câu. Mình là bạn tốt của cậu, mình nói với cậu chuyện này để làm gì? Đó chẳng phải khiến cậu thấy khó xử và lúng túng sao?”
Nói thẳng ra, vị trí của cô ấy chắc chắn không được nói gì. Trước kia Mạnh Sĩ Huyên ở nhà mình, nhà mình cũng coi như có chút ân tình chăm sóc Mạnh Sĩ Huyên. Mình lại còn là bạn tốt của cô ấy.
Nếu như mình chủ động nói, vậy ít nhiều có ý kéo ân tình và tình bạn.
Mạnh Sĩ Huyên bỗng nhiên khóc: “Mình hiểu rồi, mình biết cậu có ý tốt. Nhưng… Nhưng mấy năm qua mình cũng chẳng tốt đẹp gì…”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây