Mẹ Diệp Uẩn Niên khẽ thở dài: “Ô Đào, bây giờ cháu mười chín tuổi rồi nhỉ?”
Ô Đào: “Vâng ạ.”
Mẹ Diệp Uẩn Niên: “Mấy ngày trước dì có tham gia một hội nghị của bộ giáo dục, gặp giáo viên chủ nhiệm Hệ Tôn của bọn cháu. Khi hỏi, thầy ấy vẫn nhắc đến cháu, nói cháu rất xuất sắc. Cháu còn trẻ trung, lại ưu tú như vậy, sau này chắc chắn sẽ có tiền đồ tốt, không việc gì phải nghĩ nhiều.”
Ô Đào cảm nhận được sự đồng cảm trong đôi mắt mẹ Diệp Uẩn Niên, cô mỉm cười đau khổ: “Dì à, cháu biết rồi. Có lẽ hôm nay cháu đã suy nghĩ nhiều quá.”
Ô Đào đi ra khỏi phòng làm việc của mẹ Diệp Uẩn Niên, đi từng bước chậm rãi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây