Diệp Uẩn Niên còn nói rằng giáo sư và các kỹ sư ở bên đó không phải chỉ ngồi trong phòng thí nghiệm, bọn họ ra ngoài thành lập công ty cộng nghệ. Họ chẳng những là giáo sư mà còn là nhà đầu tư mạo hiểm, là chuyên gia tài chính. Công ty của mấy chục người này làm chuyện mà Trung Quốc cần tới mấy nghìn người làm.
Cuối cùng, Diệp Uẩn Niên nói: “Lúc anh thấy những thứ này đã cảm nhận được sự chênh lệch giữa Trung Quốc và Mỹ một cách sâu sắc. Thậm chí, không chỉ là sự chênh lệch về công nghệ mà còn về tư duy, quan niệm. Khoảng cách giữa chúng ta và bọn họ không phải không gian mà là thời gian. Có lẽ, chúng ta lạc hậu hơn họ khoảng năm mươi năm. Khi anh chứng kiến tất cả, anh cảm thấy đại não bị trùng kích, xảy ra thay đổi hóa học.”
Diệp Uẩn Niên còn nói: “Anh tới nước Mỹ du học là lựa chọn chính xác nhất trong đời này.”
Ô Đào im lặng nhìn phong thư này, dù trong thư có một số thuật ngữ cô không hiểu, giống như khi còn nhỏ tìm hiểu về phim tài liệu vậy. Nhưng Ô đào vẫn cảm nhận được hơi thở tới từ quốc gia có khoa học kỹ thuật hiện đại, nó gần như thuộc về hơi thở của thời đại khác.
Diệp Uẩn Niên vốn nên tới một quốc gia phát triển như vậy để tiếp thu nền giáo dục tân tiến nhất trên thế giới. Như vậy mới không mai một thiên phú của anh, mới không cô phụ sự tốt đẹp của thời đại này.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây