Ô Đào sợ tới mức nhanh chóng kéo mẹ: “Mẹ, mẹ đang nghĩ gì vậy, nhà nước đài thọ đi du học, đi Mỹ, đây là cơ hội tốt mà. Nhiều người cả đời cũng cầu không được. Anh ấy khó khăn lắm mới có được cơ hội này, chúng ta không được làm lỡ chuyện người ta. Nhỡ bị trì hoãn lại trở mặt thành thù, con và ảnh đời cả đời này không thể nữa!”
Ninh Diệu Hương thở hổn hển, giọng nói đanh thép: “Không được, đừng để nó đi Mỹ, nếu nó đi, mẹ đánh chết nó!”
Ô Đào mở to hai mắt nhìn mẹ, ánh mắt mẹ đăm đăm như chịu đả kích lớn.
Cô không biết như thế nào, đành hết sức thuyết phục mẹ: “Mẹ à, mẹ lý trí chút đi, con chỉ yêu đương với người ta, bọn con đều còn trẻ còn tới tuổi kết hôn, con không thể ỷ là người yêu của người ta mà không người ta ra nước ngoài!”
Nhịp thở của Ninh Diệu Hương dần dần lắng xuống, nhưng ánh mắt còn có chút rã rời, bất bất lực ngồi phịch xuống ghế, sau đó lẩm bẩm: “Con đó, con quen nó làm gì, lúc đó mẹ nên ngăn cả tụi bây, bây không quen nó không được à, từ lâu đã biết nó sắp xuất ngoại có đánh chết mẹ cũng chẳng đồng ý cho con quen nó.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây