Cô tháo đồng hồ và đẩy đến trước mặt mẹ của Diệp Uẩn Niên: “Dì à, cái này Uẩn Niên tặng cho cháu, cháu muốn trả lại cho anh ấy, nhưng bây giờ cháu trả thế nào ảnh chẳng muốn nhận. Dì giữ giúp cháu nghe.”
Mẹ của Diệp Uẩn Niên: “Uẩn Niên đã tặng cháu rồi, không có lý gì để lấy lại quà đã tặng cả, cháu cứ giữ lại làm kỷ niệm.”
Ô Đào mỉm cười: “Dì, tuy nhà cháu nghèo, chỉ là một gia đình công nhân bình thường, nhưng mẹ quản cháu rất nghiêm khắc. Bà ấy luôn nói với cháu rằng không được tùy tiện nhận những thứ có giá trị của người khác, vậy này quá quý giá với bọn cháu, cháu không tiện đeo nó nữa. Bằng không, cháu mãi mãi không quên anh ấy, cũng không còn cách nào bắt đầu cuộc sống mới của mình.”
Mẹ của Diệp Uẩn Niên chần chừ, cuối cùng cũng nhận lại: “Dì sẽ đưa chiếc đồng hồ này cho nó vào thời điểm thích hợp.”
Cất đồng hồ, bà nhìn Ô Đào: “Cháu là một đứa trẻ tốt. Sau này nếu cháu gặp phải chuyện gì, hãy nói với dì, dì giúp được sẽ giúp.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây