Ô Đào: “Nhưng chuyện nam nữ cá nhân không thể trì hoãn đại sự du học. Trong mười năm qua, bọn con đều bị làm chậm trễ, đặc biệt là người có tố chất như đáng lẽ phải có cơ hội tốt hơn. Trong môi trường học tập tại Mỹ vẫn tốt hơn nước nhà rất nhiều, nếu cậu ấy được đào tạo chuyên sâu ở nước ngoài, trong tương lai nhất định có tiền đồ sáng hơn.”
Mẹ của Diệp Uẩn Niên vừa nghe đã xúc động: “Ô Đào, con bé này, còn nhỏ mà rất hiểu chuyện, làm việc cũng có lề lối. Dì cũng nghĩ vậy nên năm ngoái nó đã từ bỏ lời mời của đại học Mỹ. Dì tiếc lắm, lần này là nhà nước đài thọ đi du học không được bỏ lỡ. Bất luận thế nào chúng ta cũng phải thuyết phục thằng bé đi Mỹ. Ở Mỹ, có bạn bè của ông nội nó trông nom, còn có chú Đường giúp đỡ. Mong muốn của dì là nó có thể lấy được học vị Tiến sĩ ở nước ngoài. Sau đó ở lại trường đại học Mỹ làm vài năm. Đến khi có vài thành quả nghiên cứu, rồi sẽ tính đến chuyện quay về phục vụ đất nước. Như thế sẽ có lợi cho tương lai của nó và có ích cho công việc nghiên cứu trong nước của mình nữa.”
Bà ấy dừng lại thở dài: “Chuyện này e là phải mất nhiều năm, cũng không đành lòng chịu để con đợi như vậy, lãng phí vô ích.”
Ô Đào nghe xong mỉm cười: “Thế cháu sẽ về khuyên anh ấy.”
Mẹ của Diệp Uẩn Niên chần chừ một lúc rồi nhìn Ô Đào: “Ô Đào, nó là đứa bướng bỉnh, chuyện đã quyết sẽ không bao giờ sửa đổi. Giờ nó định bỏ cơ hội này, trong nhà gây thành một mớ hỗn độn. Thời điểm này vẫn nhờ cháu.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây