Nhưng cô vẫn cố gắng nở nụ cười: “Thế thì tốt rồi, anh đã nói mấy năm nay nghiên cứu trong nước gần như bị tắc nghẽn và đình trệ, điều kiện nghiên cứu quá kém, với cả nhiều lý thuyết nền tảng còn thua xa, nếu anh ra nước ngoài chắc chắn sẽ như cá gặp nước.”
Đôi mắt đen láy của Diệp Uẩn Niên hằn lên nỗi buồn, anh nhìn cô: “Ô Đào, còn em thì sao, có lẽ sẽ mất vài năm, bốn hoặc năm năm, thậm chí có thể là bảy tám năm…”
Ô Đào im lặng đối diện với anh.
Cô liền nhớ lại lần đầu gặp mặt, ánh mắt bình lặng mà trong sáng của cậu bé đó là một thế giới có cách biểu hiện cảm xúc hoàn toàn khác với thế giới này.
Cô ngước nhìn anh như một nàng công chúa trong lâu đài.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây