Mạnh Sĩ Huyên ngẩng đầu, nhìn nụ cười ngọt ngào trên mặt cô: “Hai người coi như đã định rồi ha?”
Ô Đào: “Hả?”
Mạnh Sĩ Huyên: “Chính là chuyện của hai người đấy.”
Ô Đào có hơi hoang mang, cô nghĩ ngợi: “Mình cũng không biết. Dù sao bây giờ nhà mình vẫn cảm thấy anh ấy tạm được. Anh ấy nói mẹ anh ấy cũng muốn ăn với mình một bữa cơm, gặp mặt nói chuyện. Anh ấy còn tặng đồng hồ đeo tay cho mình, nhưng mình cứ cảm thấy…”
Mạnh Sĩ Huyên: “Cậu cảm thấy thế nào?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây