Thế nhưng thời gian trôi qua, người bước trên lớp băng mỏng ngày xưa đã trở nên bình thản, điềm tĩnh. Cô muốn dùng sự an ủi mà mình từng giấu sâu trong lòng tặng cho Mạnh Sĩ Huyên.
Vì vậy cô nói: “Là thứ mình yêu quý nhất, cũng là vì yêu quý nhất nên mới muốn tặng cho cậu.”
Mạnh Sĩ Huyên ôm con búp bê xinh đẹp, yên lặng nhìn cô, nhìn một lúc, nước mắt tuôn rơi.
Cô giơ tay lên lau nước mắt đi, cười nói: “Ô Đào, cảm ơn cậu. Thực ra hiện giờ mình nghĩ thông rồi, mình đã rất may mắn.”
___
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây