Cái rương lướt qua con đường lát đá xanh, vượt qua lá cây khô héo, phát ra tiếng xào xạc nhỏ vụn.
Qua một lúc lâu, Mạnh Sĩ Huyên mới nói: “Thì ra một khắc ngọt ngào này luôn luôn đi đôi với đắng, có lẽ đắng trước ngọt sau, cũng có lẽ ngọt trước đắng sau.”
Ô Đào: “Ừm.”
Không có đắng thì làm sao biết cái gì là ngọt.
Có lẽ cuộc sống chính là như vậy.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây