Vương Á Tương: “Cậu đi làm việc? Không phải nói bây giờ quân đội lập tức có chỉ tiêu đề cử lên đại học sao, cậu không đợi sao?”
Mạnh Sĩ Huyên: “Cậu không biết sao, mình là con cái liệt sĩ.’
Vương Á Tương càng kinh ngạc, cảm thấy lời này hơi lạ lạ, lại không biết phải trả lời làm sao đành phải gật đầu.
Mạnh Sĩ Huyên: “Mình là con cái liệt sĩ, mình muốn chỉ tiêu kia chắc chắn sẽ dễ như trở bàn tay, ai có thể giành được với mình, nhưng mình lười tranh đoạt, mình muốn đi làm, đại học kia mình không thấy hiếm lạ.”
Vương Á Tương trợn mắt há hốc mồm, chỉ cảm thấy cô ấy lạ lạ, nhìn về phía Ô Đào xin sự giúp đỡ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây