Cô ấy nhìn Ô Đào, trong mắt toàn là sương mù dày đặc mịt mờ: “Ô Đào, mình không có mẹ, sau đó mình sẽ không có nhà.”
Ô Đào lập tức ôm lấy cô ấy: “Sĩ Huyên, sau này nhà mình sẽ là nhà cậu, cậu xem, mình không phải có phòng riêng sao, sau này cậu ở nhà chúng mình, cậu không cần ghét bỏ nhà mình không tốt, chúng ta ở cùng nhau.”
Lòng của cô như bị cắt từng dao, mấy ngày gần đây cô mê muội trong sự ngọt ngào với Diệp Uẩn Niên, vậy mà không quan tâm Mạnh Sĩ Huyên, không biết Mạnh Sĩ Huyên gặp phải cảnh ngộ như vậy!
Mạnh Sĩ Huyên cũng rất bình tĩnh: “Không có chuyện gì, mình không sợ, mẹ mình là liệt sĩ vì cứu viện Đường Sơn mà chết, mình là con gái của mẹ, quốc gia sẽ chăm lo cho mình, cậu xem đó, không phải mình có công việc sao, trước khi mình mười tám tuổi thì bọn họ vẫn sẽ phụ cấp cho mình, còn hai năm nữa mình mới được mười tám tuổi, cho nên mình có thể cầm thêm hai năm phụ cấp. Sau này mình tìm việc làm thăng chức, mình còn có cái danh con cái liệt sĩ, luôn luôn có thể trông cậy được, cậu xem nè, đây chính là mẹ mình để lại cho mình, di sản mẹ mình dùng mạng sống đổi lấy, không ai đoạt đi được.”
Ô Đào chỉ ôm lấy cô ấy, không nói gì.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây