Thật lòng không quá muốn trở về, muốn cùng anh chầm chậm đi bộ như vậy, cho nên cô đi rất chậm.
Cô thích sự yên tĩnh của mưa thu, cảm thấy mọi chuyện đều tốt đẹp, nhịp nhàng ăn khớp, dịu dàng mát mẻ.
Thời điểm này, mùa này, trận mưa này, và lá xinh đẹp bị rơi rụng dưới chân đều đang diễn tả một bầu không khí nặng nề mà tang thương, vắng vẻ hoang tàn.
Đang đi như vậy, Diệp Uẩn Niên dừng bước.
Ô Đào ngẩng mặt lên nhìn anh.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây