Thập Niên 60: Tiên Nữ Hạ Phàm

Chương 9:

Chương Trước Chương Tiếp

Mấy người đều lắc đầu.

Bà Trần trước tiên nhìn về phía anh cả Trần Hữu Lương, có mục đích mà mở lời: “Con cả à, con còn nhớ hồi nhỏ, cha con vừa mất, mẹ dắt díu ba anh em các con không có cái ăn cái mặc, con đã nói với mẹ thế nào không?”

Trần Hữu Lương tuy không hiểu tại sao mẹ lại hỏi vậy, nhưng anh ta thật thà trung hậu, đã hỏi thì anh ta thành thật trả lời.

“Dĩ nhiên nhớ ạ. Con nói sau này con sẽ cố gắng làm lụng, để mẹ và hai em có cơm ăn.” Nói xong nghĩ đến mấy năm nay mình chỉ biết hùng hục làm việc ngoài đồng, cả nhà mình còn nuôi không nổi, anh ta có chút xấu hổ.

Bà Trần tự nhiên rất hiểu cậu con trai này của mình.

“Con cũng đừng thấy áy náy, con đã làm rất tốt rồi, mẹ rất vui mừng. Con luôn là đứa con ngoan của mẹ.”

Trần Hữu Lương nghe vậy, chỉ cảm thấy cái bánh màn thầu trong tay cũng nuốt không trôi, cảm giác tội lỗi trong lòng càng sâu sắc hơn.

Bà Trần lúc này lại nhìn sang anh hai Trần Hữu Cương.

Trần Hữu Cương vừa nghe xong những lời của mẹ đẻ, cũng nhớ lại chuyện hồi nhỏ, lương tâm vốn đã mất đi lại quay về.

“Con hai à, con ấy, có chút khôn lỏi, nhưng bây giờ khôn lỏi không sống nổi đâu, tay nghề thực sự mới là cái đứng đắn nhất, phải không?” Bà Trần mở lời liền chọc trúng chỗ đau của anh ta.

Trần Hữu Cương cúi đầu gật gật.

Bà Trần lại liếc nhìn cô con dâu ngồi cạnh anh ta: “Năm ngoái thằng Thành Tài bị bệnh, tiền trong nhà tiêu hết sạch, thằng Ba cũng móc hết tiền trong túi ra đưa cho con.” Nói rồi bà lại nhìn sang anh cả.

Trần Hữu Lương cũng cúi đầu xuống, lúc đó vợ anh ta ngăn cản, anh ta làm anh cả mà một đồng cũng không đưa ra được.

Bà Trần nói tiếp: “Xem kìa, đây mới là anh em ruột thịt, phải đùm bọc lẫn nhau. Thằng Ba mấy năm nay cũng làm rất nhiều việc cho cái nhà lớn này, các con đều rõ cả.”

Trần Hữu Cương và Trần Hữu Lương đều đồng thanh đáp một tiếng.

“Hôm qua, thằng Ba về nhặt được một bé gái ở ven đường. Vợ chồng nó muốn nuôi, dù sao chúng nó cũng không có con gái.” Bà Trần lót đường bao nhiêu, lúc này mới nói ra việc cần làm.

Trần Hữu Cương còn chưa kịp nói gì, Triệu Cầm Hoa bên cạnh lại phản ứng nhanh, cô ta biết bà mẹ chồng này của mình thông minh lắm.

“Mẹ, vợ chồng chú Ba ý gì thế ạ? Muốn nuôi con gái à? Xem Đại Ngọc Tiểu Ngọc nhà con kìa, nuôi đứa nào chẳng được, nuôi một đứa không liên quan thì tính là gì? Nói không chừng còn là đứa có bệnh, hoặc lớn lên là đứa vong ân bội nghĩa ấy chứ.” Triệu Cầm Hoa nghĩ cũng hay, nếu để chú Ba nuôi con gái mình, sau này lớn lên chẳng phải vẫn thân với mình sao, mình lại không phải tốn tiền.

Diêu Thượng Thanh nghe những lời này thấy khó chịu. Trải qua một đêm, cô ấy đã sớm coi đứa bé như con gái ruột của mình. Vì thân phận, trước kia cô ấy luôn nhường nhịn, hai chị em dâu mỗi lần châm chọc cô ấy, cô ấy đều chưa từng phản bác.

Trần Hữu Công cũng tức giận, tay anh ấy nắm chặt tay Diêu Thượng Thanh dưới gầm bàn, rồi quay mặt lạnh lùng nhìn Triệu Cầm Hoa.

“Chị dâu cả, nói năng tích đức chút đi, cẩn thận báo ứng vào người mình đấy.”

Triệu Cầm Hoa tức giận lập tức chỉ tay vào Trần Hữu Công. Cậu ta có ý gì, mình sẽ bị báo ứng ư? Hai đứa con gái của cô ta ngoan ngoãn lắm đấy.

Trần Hữu Lương nhìn sắc mặt bà Trần, dùng khuỷu tay huých vào tay Triệu Cầm Hoa: “Em không biết nói thì ngậm miệng lại.”

Triệu Cầm Hoa hừ một tiếng, bắt đầu ăn cơm. Trứng hấp sắp nguội rồi, cô ta phải nhanh chóng đút cho con trai ăn.

Trần Đại Ngọc và Trần Tiểu Ngọc nhìn bát trứng hấp, đó là phần của ba chị em họ, nhưng mẹ không nói, họ cũng không dám ăn.

Bà Trần nhìn thấy cảnh này liền tức giận. Bà vốn không muốn quản nhiều như vậy, dù sao họ cũng đã thành gia lập thất cả rồi, quản nữa cũng không hay. Nhưng nhìn dáng vẻ của Đại Ngọc, Tiểu Ngọc, bà vẫn thấy hơi đau lòng.

“Con dâu cả, trứng này là mẹ hấp cho cháu trai cháu gái ăn, chứ không phải chỉ cho cháu trai ăn đâu. Nhà họ Trần chúng ta không có cái thói đó.”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)