Bà Trần vào bếp lấy hết những thứ cần dùng cho bữa sáng hôm nay ra khỏi tủ, rồi lại khóa lại.
Sau đó bà đến cửa gian phía đông gõ cửa: “Nhà thằng cả, dậy nấu cơm.” Gọi một tiếng xong, bà lại rẽ sang gian phía tây: “Nhà thằng hai, dậy nấu cơm.”
Bà vừa gọi xong, Diêu Thượng Thanh đã từ phòng mình đi ra, đứa bé vừa ngủ lại rồi.
“Mẹ, để con nấu cho.”
Bà Trần nhíu mày, lắc đầu: “Không cần con làm, hôm nay đến lượt hai đứa nó rồi.”
Diêu Thượng Thanh biết tính cách mẹ chồng, cũng không tranh giành làm, bắt đầu cầm chổi lớn quét sân, dọn dẹp vệ sinh.
Bà Trần ngồi trên ghế đẩu, cầm bắp ngô phơi trên tường cạnh cửa sổ. Đây là lúc thu hoạch vụ thu, trên đồng còn sót lại ít ngô chưa hái sạch, đội sản xuất cũng mắt nhắm mắt mở cho mọi người nhặt về nhà. Bà tách hạt ngô ra cho vào mẹt, rồi dùng cối xay nghiền nhỏ.
Đợi một lúc lâu, Triệu Cầm Hoa vẫn chưa ra, người ra trước là Trần Đại Ngọc và Trần Tiểu Ngọc.
“Bà ơi, mẹ cháu còn đang mặc quần áo cho em trai.” Trần Đại Ngọc vừa nói vừa có chút rụt rè nhìn bà Trần.
Bà Trần nghe thấy liền tức giận, nhà ai mà như thế này bao giờ. Nhưng bà vẫn kiên nhẫn nói chuyện với hai đứa trẻ.
“Hai đứa đi rửa mặt rửa tay trước đi.”
Trần Đại Ngọc năm nay bảy tuổi, Trần Tiểu Ngọc năm tuổi.
Trần Đại Ngọc dắt tay Trần Tiểu Ngọc đi rửa mặt rửa tay.
Lúc này cô con dâu thứ hai Lý Nguyệt Nga lại ra trước. Cô ta liếc nhìn cũng không thấy Triệu Cầm Hoa đâu. Cô ta xắn tay áo lên, cũng không qua gõ cửa, chỉ đứng ngoài sân gọi vọng vào.
“Chị dâu cả, hôm nay có món trứng hấp đấy. Chị xem cơm này chị không nấu thì em nấu nhé.” Cô ta nói xong liền đợi người ra, không muốn nấu cơm thì cứ nói, trời lạnh thế này ai mà dậy nổi.
Bà Trần ngồi bên cạnh nghe thấy nhưng không nói gì, người gọi dậy được là được, gọi thế nào không quan trọng.
“Mẹ, hôm nay hấp mấy quả trứng ạ?” Lý Nguyệt Nga nghĩ đến mấy hôm nay gà nhà đẻ không đều.
Bà Trần không phải bà mẹ chồng xấu tính, bà cũng không trọng nam khinh nữ, hơn nữa còn không muốn để mấy đứa cháu chịu khổ. Nhà có điều kiện thì ăn ngon một chút, trứng gà này đều là một tuần hấp cho bọn trẻ ăn một lần.
“Bốn quả, mẹ lấy trứng ra rồi.” Tám đứa trẻ, mỗi đứa nửa quả, dù sao cũng bổ sung được chút ít.
Lời bà Trần vừa dứt, Triệu Cầm Hoa đã từ trong nhà đi ra.
“Con dậy rồi, dậy rồi.” Triệu Cầm Hoa nói còn toe toét cười.
Bà Trần liếc cô ta một cái, gật đầu: “Đi nấu cơm đi.”
Lý Nguyệt Nga nghĩ đến đám trẻ trong nhà, nhà anh cả ba đứa, nhà chú Ba cũng ba đứa, chỉ có nhà mình hai đứa, ăn trứng thế này là thiệt rồi, lát nữa phải múc cho con trai mình một thìa lớn mới được.
Diêu Thượng Thanh quét sân xong, lại đi dọn chuồng gà vịt.
Trần Thiệu Viễn cũng kéo hai đứa em dậy rồi. Cậu bé năm nay mới năm tuổi, cũng không lớn lắm.
Lần lượt, anh cả nhà họ Trần, Trần Hữu Lương, anh hai nhà họ Trần, Trần Hữu Cương cũng đều dậy cả.
Diêu Thượng Thanh dọn dẹp trong ngoài nhà cửa xong xuôi, không quên quay về phòng xem con gái thế nào, bé vẫn đang ngủ say, cô ấy mới ra ngoài.
Bữa sáng, nấu cháo rau dại sền sệt, hấp một bát tô trứng lớn, còn có dưa muối làm từ mùa hè, bánh màn thầu bột ngũ cốc hấp nóng.
Cả nhà đều ngồi xuống ghế đẩu.
Triệu Cầm Hoa bế Trần Thành Tráng, thằng bé mới năm tháng tuổi đã có thể ăn được một ít trứng hấp.
Lý Nguyệt Nga hai bên là một đứa con trai, một đứa con gái. Con trai lớn, năm nay sáu tuổi, tên Trần Thành Tài, con gái nhỏ bốn tuổi, tên Trần Quyển Quyển.
Bà Trần cầm muôi lớn, múc cháo rau dại vào bát cho từng người. Chia xong vừa hết một chậu lớn. Tiếp theo là chia bánh màn thầu bột ngũ cốc và bát trứng hấp lớn kia.
Hôm nay bà Trần không để mọi người tự múc ăn, mà chia đều cho mỗi người mấy thìa lớn theo số người.
Lý Nguyệt Nga vốn định múc thêm một thìa lớn: “???”
Chậu lớn bát lớn trên bàn đều đã chia xong.
Bà Trần nhìn cả nhà: “Biết hôm nay tại sao mẹ lại chia cho mọi người như thế này không?”