Thập Niên 60: Tiên Nữ Hạ Phàm

Chương 6:

Chương Trước Chương Tiếp

“Có việc gì thì nói, tao không có tâm trạng đoán với mày.”

Trần Hữu Công cười gượng gạo: “Ờm mẹ à, lúc nãy con ở khúc quanh cổng nhà mình, thấy một đứa bé được bọc trong chăn, con liền nhặt về.”

Bà Trần nghe Trần Hữu Công nói xong, sắc mặt lập tức thay đổi: “Mày nói cái gì? Mày nhặt về làm gì hả? Định nuôi à? Mày giỏi giang thế cơ à? Trần Hữu Công, tao nói cho mày biết, không thể được, đứa bé này không thể nuôi. Mày xem nhà còn lương thực đâu mà nuôi thêm một đứa trẻ nữa.”

Trần Hữu Công biết phản ứng của mẹ mình, nhưng không ngờ lại dữ dội đến vậy: “Mẹ, mẹ, nói nhỏ thôi, để chị dâu cả, chị dâu hai nghe thấy thì không hay đâu ạ.”

Bà Trần tức giận hít sâu một hơi, lời nói ra cũng coi như bình tĩnh, không bắt vứt đi ngay lập tức: “Mai mang đến chỗ đội trưởng cho tao, nhà nào vứt thì nhà đó tự đến nhận về.”

“Mẹ, là con gái, dễ nuôi lắm ạ. Hơn nữa con có thể nhận thêm việc làm mộc, công điểm con kiếm được cộng thêm mấy khoản lặt vặt này, đủ nuôi con bé. Hay là con với Thượng Thanh ăn ít đi một chút cũng được.”

Trần Hữu Công biết điểm yếu của mẹ mình ở đâu, nói câu nào trúng câu đó.

Quả nhiên, bà Trần chỉ hung dữ lườm anh ấy một cái.

“Đi.”

Trần Hữu Công biết thế là có ý xuôi rồi, toe toét cười: “Mẹ, con nói cho mẹ biết, con bé này trông phúc hậu lắm, chẳng giống đứa trẻ mới sinh chút nào. Con thấy nó cứ như ông trời ban cho con vậy.” Anh ấy mở miệng toàn nói lời hay ý đẹp.

Bà Trần vẫn không nói một lời. Nếu nuôi đứa bé này thật, nhà thằng cả và thằng hai chắc chắn sẽ không vui, đến lúc đó lại là một chuyện lớn.

Trần Hữu Công cười tủm tỉm dẫn bà Trần vào phòng mình.

Diêu Thượng Thanh lúc này vẫn đang dỗ con, nghe tiếng cửa mở, ngẩng đầu nhìn sang, thấy bà Trần cũng theo vào, vốn định mở miệng nói chuyện lại nuốt ngược vào trong.

“Thượng Thanh, anh đi pha sữa mạch nha cho con.” Trần Hữu Công biết vợ mình và mẹ đẻ có khúc mắc, lập tức trao cho vợ một ánh mắt trấn an: “Mẹ qua xem cháu gái của mẹ này.”

Diêu Thượng Thanh biết chuyện này không tránh được.

Bà Trần nhìn thấy là bực mình, lạnh mặt làu bàu một tiếng: “Cháu gái gì chứ.”

Diêu Thượng Thanh mím môi: “Mẹ, hay mẹ bế thử con bé xem, con chưa thấy đứa trẻ nào mới sinh mà xinh đẹp thế này đâu ạ.”

Bà Trần dù sao cũng không muốn vợ chồng con trai mâu thuẫn, cũng là nể mặt con trai. Bà cũng không phải thực sự không hài lòng về cô con dâu này. Bà thấy chỉ cần người tốt, có thể yên ổn sống qua ngày là được. Nhưng lúc mới cưới, bà đã nhìn ra cô ấy không phải người muốn yên ổn sống qua ngày, chỉ muốn tìm người chăm sóc cha mẹ mình. Bà ấm ức trong lòng. Nghĩ đến những chuyện này, bà vẫn đón lấy đứa bé.

Chỉ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé, đã không giống trẻ sơ sinh, đôi mắt đặc biệt đẹp. Hơn nữa bà vừa bế lên, con bé liền nín khóc, mở mắt nhìn bà, đáng yêu không kể xiết. Lòng bà mềm nhũn, chẳng qua chỉ là một đứa trẻ thôi mà? Nuôi thì nuôi vậy. Còn chuyện nhà thằng cả và thằng hai, dù sao thằng ba nhà bà cũng đóng góp cho gia đình nhiều nhất, thêm một đứa trẻ sơ sinh, lại là con gái, cũng không khó nuôi.

“Còn không mau đi pha đi.” Bà Trần bế đứa bé, lại ngẩng đầu nhìn con trai mình.

Trần Hữu Công nghe xong liền đáp “Vâng” một tiếng, anh ấy biết chuyện này thành rồi.

Diêu Thượng Thanh cũng hiểu ra, không hiểu sao lại muốn khóc, đây là lần đầu tiên mẹ chồng đồng ý với ý kiến của cô ấy.

“Đặt tên chưa?” Bà Trần bế đứa bé ngồi xuống mép giường.

Diêu Thượng Thanh vội vàng gật đầu: “Đặt rồi ạ, đặt rồi ạ, gọi là Nguyên Nguyên, Trần Nguyên Nguyên.”

Bà Trần nghe xong cười gật đầu lia lịa, miệng gọi “Nguyên Nguyên” dỗ dành, dù biết đứa bé chẳng hiểu gì.

Trần Hữu Công pha xong sữa mạch nha, lại rót qua rót lại hai lần cho bớt nóng, nhiệt độ vừa đủ là được.

Bà Trần vốn định trực tiếp cầm lấy đút cho con bé, nhưng nghĩ đến con dâu đang ngồi bên cạnh, thấy không tiện, vẫn đặt Nguyên Nguyên vào lòng Diêu Thượng Thanh.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)