Thập Niên 60: Tiên Nữ Hạ Phàm

Chương 5:

Chương Trước Chương Tiếp

Nhà họ Trần chỉ có một cái phích nước, đặt trong phòng của bà Trần. Bình thường họ không dám động vào, một cái phích nước lỡ va chạm hỏng hóc một chút cũng khiến người ta đau lòng chết đi được.

Diêu Thượng Thanh bế con từ từ dỗ dành. Cũng may đứa bé còn nhỏ, lại là con gái, tiếng khóc không quá lớn. Nhà cũng đã đóng cửa, không thì thể nào cũng bị hai chị em dâu bên cạnh nghe thấy.

Trần Hữu Công thấy con bé khóc như vậy, lòng đau như cắt.

“Em đợi chút, anh đi tìm mẹ lấy phích nước.”

Trần Hữu Công nói rồi khoác tạm cái áo lên người đi ra ngoài. Lúc này vừa mới vào đông, nhà nào nhà nấy trong phòng cũng chẳng có gì để đốt sưởi, lạnh thấu xương.

“Mẹ, mẹ, mẹ ngủ chưa ạ?” Trần Hữu Công đứng ngoài cửa nhà chính, cẩn thận gõ cửa, lắng nghe động tĩnh bên trong.

Vợ chồng anh cả Trần ở gian phía đông lúc này đã nằm xuống giường.

Triệu Cầm Hoa nghe thấy tiếng động, ngồi dậy một nửa, áp đầu vào cửa sổ, cẩn thận lắng nghe tiếng động bên ngoài.

“Em làm gì đấy, không sợ lạnh à? Em ngồi dậy kéo hết cả chăn của anh rồi.” Trần Hữu Lương đang ngủ say sưa, bỗng cảm thấy sau lưng có chút hơi lạnh lùa vào.

Triệu Cầm Hoa hoàn hồn, bĩu môi, vỗ vỗ lưng Trần Hữu Lương: “Anh chỉ biết ngủ thôi, anh không nghe thấy tiếng gì ngoài kia à? Chú Ba đang gõ cửa phòng mẹ kìa, không biết lại xin xỏ cái gì tốt nữa đây.”

Trần Hữu Lương nhíu mày, chẳng muốn nói chuyện với cô ta. Mẹ anh ta thì có cái gì chứ: “Em thôi đi, đừng có đoán mò nữa. Mẹ anh thì có cái gì.”

Triệu Cầm Hoa biết mình nói anh ta cũng chẳng nghe, cũng không nói nữa, tự nằm xuống: “Em nói cho anh biết nhé, cái hòm gỗ lớn trong phòng mẹ anh ấy, còn có cả bánh kem gà, sữa mạch nha đấy. Lần trước em bảo bà lấy ra cho con trai mình ăn chút, bà còn không chịu. Lần này không biết có phải cho mấy thằng nhóc nhà chú Ba không nữa. Nói cho cùng thì thằng Tráng nhà mình mới năm tháng, mấy thằng nhóc nhà chú Ba lớn tướng cả rồi.”

Trần Hữu Lương ban ngày đi đào rễ cây cho thôn, mệt lả cả ngày, lúc này chỉ muốn ngủ, hơi đâu mà nghe cô ta nói linh tinh. Giờ anh ta đã ngủ thiếp đi, không lâu sau đã ngáy khò khò.

Triệu Cầm Hoa nghe tiếng người đàn ông nằm quay lưng về phía mình đã ngáy, đẩy anh ta một cái, hừ một tiếng. Giờ mặc kệ chú Ba xin cái gì, mai nhất định phải hỏi cho ra lẽ.

Bà Trần tên thật là Vương Chi, thời trẻ đã góa chồng, cuộc sống không dễ dàng gì, nhưng cũng tần tảo nuôi ba đứa con trai khôn lớn, còn dựng vợ gả chồng cho cả ba. Giờ bà cũng coi như con cháu đầy đàn. Bà đang ngồi trên giường vá quần áo, nghe tiếng gõ cửa, khoác áo xuống giường.

“Muộn thế này rồi? Có việc gì?”

Trần Hữu Công đầu tiên là cười hề hề một tiếng: “Mẹ, muộn thế này rồi mẹ chưa ngủ ạ?”

Bà Trần liếc nhìn anh ấy một cái đầy vẻ ghét bỏ. Con trai bà, bà nhìn là biết có chuyện gì. Nghĩ đến hôm nay anh ấy đi đâu, bà nhíu mày: “Không phải nhà bên đó có chuyện gì đấy chứ?”

Trần Hữu Công vội lắc đầu.

“Không phải ạ. Là thế này mẹ ạ, con muốn dùng cái phích nước một lát, lấy ít nước nóng.”

Bà Trần liếc xéo anh ấy một cái: “Đợi đấy, tao đi lấy cho.”

Trần Hữu Công gật đầu liên tục nói được, trong lòng nghĩ chuyện đứa bé này chắc chắn không giấu được. Ngày mai mọi người đông đủ, nói ra không tiện, chi bằng nói bây giờ, cho mẹ chút thời gian suy nghĩ. Thực ra mẹ anh ấy miệng lưỡi độc địa, nhưng lòng dạ tính tình tốt. Nghĩ vậy, anh ấy cũng không đứng mãi ở cửa nữa, bước chân vào phòng, còn đóng cửa lại.

Bà Trần xách phích nước quay lại thì thấy anh ấy đã vào. Bà đưa phích cho anh ấy: “Xong rồi, cầm lấy rồi đi mau.”

Trần Hữu Công một tay gãi mũi, một tay xách phích nước, đắn đo mãi, cuối cùng vẫn mở lời.

“Mẹ, mẹ đoán xem lúc nãy con về, nhặt được cái gì ở ngoài đường?”

Thực ra bà Trần cũng thương cậu con trai thứ ba này nhất. Con cả quá thật thà, người không xấu. Con thứ hai quá khôn lỏi, bà cũng chẳng trông mong nó hiếu thuận với mình. Chỉ có cậu con trai thứ ba này giống bà nhất, biết co biết duỗi, lại biết ăn nói, người cũng lanh lợi.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)