Trần Hữu Công tỏ vẻ ghét bỏ con trai: “Mày gào cái gì mà gào, mau lên giường ngủ đi. Hai đứa em mày ngủ cả rồi, mày còn lượn lờ ở đây làm gì, tối ăn no rồi hả?”
Trần Thiệu Viễn bĩu môi, chẳng phải cha gọi mình ra mở cửa sao? Không cho xem thì thôi, có gì hay ho đâu chứ? Nghĩ vậy, cậu bé còn hừ một tiếng rồi tự mình về gian trong leo lên giường. Ba anh em cậu đều nằm chung một giường.
Trần Hữu Công vài ba câu đã đuổi được con trai đi.
Diêu Thượng Thanh lại từ từ đón lấy đứa bé. Trông con bé như vừa mới sinh, chiếc chăn bông nhỏ quấn người cũng rách nát tả tơi, lớp bông lót bên trong đã cứng lại. Cô ấy đã có ba đứa con, không nỡ nhìn trẻ con chịu khổ.
“Anh mau lên, lấy cái chăn bông nhỏ trong tủ lớn của mình ra đây, thay cho con bé. Ngoài trời lạnh thế này, sao lại nỡ vứt con bé ra đường chứ.”
Trần Hữu Công vội vàng đi mở tủ, lôi ra mấy cái chăn bông nhỏ: “Cái nào?”
Diêu Thượng Thanh chỉ vào cái cũ bên trái, vải cũ không cứng, thích hợp dùng cho trẻ nhỏ.
Trần Hữu Công nhanh chóng lấy cái chăn bông nhỏ đó lại.
Diêu Thượng Thanh từ từ thay chăn cho đứa bé.
“Là con gái đấy, anh đã bảo mà, khác hẳn mấy thằng nhóc nhà mình lúc mới sinh. Xem da dẻ trắng nõn này.”
Đến khi thay chăn xong, Diêu Thượng Thanh nhìn đứa bé trong lòng, phát hiện hình như con bé đang cười với mình, trông đáng yêu không kể xiết. Lòng cô ấy tức thì mềm nhũn, rồi nhìn sang chồng mình.
“Đứa bé này, chắc là nhà nào không muốn nuôi, em muốn nuôi.” Giọng Diêu Thượng Thanh có chút mong đợi.
Trần Hữu Công thấy vợ muốn nuôi, vừa hay trùng ý mình, đúng là người một nhà: “Anh cũng nghĩ vậy. Nhà mình có ba thằng nhóc rồi, sức khỏe em cũng yếu đi, anh đang muốn có một đứa con gái đây, tình cảm biết bao, sau này chính là chiếc áo bông nhỏ của chúng ta.”
Năm đó Diêu Thượng Thanh để ý Trần Hữu Công cũng vì lý do này. Trước kia cô ấy lớn lên ở Kinh đô, cha mẹ đều là giáo sư, được hưởng nền giáo dục tốt nhất. Nếu không xảy ra chuyện như vậy, cả đời cô ấy cũng chẳng có liên quan gì đến Trần Hữu Công. Trần Hữu Công tuy không có nhiều học vấn, nhưng người tốt, không cổ hủ, đầu óc linh hoạt, lại hiếu thuận, đối xử tốt với cô ấy. Nếu nói năm đó gả cho anh ấy chỉ là muốn tìm một gia đình chăm sóc cha mẹ mình, thì sau khi kết hôn chung sống, cô ấy mới dần biết anh ấy tốt đến nhường nào. Cuộc sống khổ một chút không sao, nhưng lòng không khổ, cô ấy hy vọng có thể bình an sống hết đời.
“Nhưng mà làm sao nói với mẹ đây?”
Trần Hữu Công cũng thấy khó xử. Đó là mẹ ruột anh ấy, từ nhỏ đã mất cha, một tay mẹ anh ấy tần tảo nuôi ba anh em họ khôn lớn. Nhưng vì thân phận của vợ anh ấy nhạy cảm, mẹ anh ấy trước nay vẫn không thích.
“Không sao, việc này cứ giao cho anh. Mai anh sẽ nói với mẹ.”
Diêu Thượng Thanh nắm chặt tay Trần Hữu Công: “Vất vả cho anh rồi.”
Khuôn mặt đen sạm của Trần Hữu Công hơi ửng hồng, dù không nhìn rõ: “Anh không vất vả, chỉ là có lỗi với em, không để em được sống sung sướng.”
Diêu Thượng Thanh lắc đầu.
“Vậy em đặt tên cho con bé đi. Đứa bé này ở nhà mình được đặt tên thì là người nhà mình rồi, không ai cướp đi được.” Trần Hữu Công nhìn cô con gái nhỏ trong lòng.
Tên của ba đứa con trai đều do cô ấy đặt. Nhìn cô con gái nhỏ trong lòng, đây là lần đầu tiên cô ấy đặt tên cho con gái. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa của con bé: “Nguyên chỉ lễ lan, ví như người thanh cao. Cứ gọi là Nguyên Nguyên đi, Trần Nguyên Nguyên.”
Trần Hữu Công không biết ý nghĩa là gì, anh ấy chỉ thấy nghe hay hay: “Được, gọi là Nguyên Nguyên. Ôi, con gái cưng của cha.”
Diêu Thượng Thanh cũng cười nhẹ, nhìn cô con gái nhỏ trong lòng. Ai ngờ đứa bé vốn không khóc không quấy, đột nhiên lại khóc ré lên.
“Đói rồi, chắc là đói rồi. Anh mau lên, lấy hộp sữa mạch nha khóa trong tủ ra, pha cho con bé một ít.”
Trần Hữu Công răm rắp nghe theo lời Diêu Thượng Thanh.