“Là con trai hay con gái thế ạ?” Người phụ nữ vừa sinh xong nằm trên giường, mồ hôi nhễ nhại, nhưng vẫn cố gắng gượng hỏi.
Bà Triệu đang bế đứa bé, mặt mày sa sầm. Bà ta lại liếc nhìn đám bé gái đang đứng túm tụm ở cửa, rồi khinh khỉnh nói: “Xì, Vu Lệ Lệ mày còn mặt mũi mà hỏi à? Nhà họ Triệu tao mà tuyệt tự thì mày cút về nhà mẹ đẻ cho bà mày.”
Bà ta chỉ có độc một mụn con trai này, con dâu cũng là lựa chọn kỹ càng, lại còn là thanh niên trí thức, có văn hóa, có học thức, trông tướng là có số sinh con trai. Ai ngờ đến giờ đẻ bốn lứa mà không có lấy một mống con trai, đúng là xúi quẩy hết sức.
Bà đỡ vừa rửa tay ngoài sân xong, vẻ mặt hơi khó xử bước vào nhà.
Bà Triệu móc từ trong túi ra quả trứng gà đã chuẩn bị sẵn: “Thím nó à, thật phiền thím quá. Nhà chẳng có gì, chỉ có quả trứng này thôi.”
Bà đỡ nhận lấy quả trứng, trong thôn đều là giá này cả, nhà nào cũng chẳng dư dả tiền nong mà đi bệnh viện: “Vậy thì tôi không khách sáo nữa nhé. Con gái nhà bà đúng là khác hẳn nhà khác, tôi thấy cháu nó có phúc khí lắm đấy.” Bà vừa cầm trứng vừa nói mấy câu chúc may mắn.
Bà Triệu cười gượng gạo: “Ầy, nhờ phúc của thím.”
Hai người nói chuyện xong, bà đỡ tự động đi ra ngoài.
Vu Lệ Lệ nghe vậy là biết có chuyện không hay rồi. Nhưng cô ta không hiểu, rõ ràng lúc mang thai cô ta rất thích ăn đồ chua mà, chẳng phải “thèm chua là con trai, thèm cay là con gái” sao? Nhìn mặt mẹ chồng, cô ta lại thấy nản lòng. Chắc chắn ngày mai người trong thôn biết chuyện, lại chẳng biết sau lưng sẽ bàn tán về cô ta thế nào nữa. Lúc này nhìn đứa bé mẹ chồng đang bế, cô ta cũng thấy căm ghét, cô ta không muốn bị người ta cười nhạo sau lưng.
“Biết làm thế nào bây giờ? Ông trời ơi.” Vu Lệ Lệ bắt đầu khóc thút thít trên giường, cô ta đúng là số khổ.
Bà Triệu nhíu mày, trong đầu bao nhiêu suy nghĩ quay cuồng. Nhìn đứa bé mình đang bế, một đứa trẻ sơ sinh, không hiểu sao trông lại không hề xấu xí, da dẻ trắng nõn nà, đôi mắt cũng không híp tịt như mấy đứa chị nó, dường như tâm trạng bà ta cũng tốt lên, đôi mày đang nhíu chặt cũng giãn ra.
“Mẹ, trà trứng gà con đánh xong rồi đây.” Triệu Phương Tùng vào bếp đánh trà trứng gà. Nhà có sản phụ nên trứng gà đều để dành cả, chỉ đợi con dâu ở cữ bồi bổ.
Bà Triệu nghe con trai gọi mới ngẩng đầu lên. Nghĩ đến tâm trạng tốt đẹp ban nãy của mình, không hiểu vì sao, giờ nhìn bát trà trứng gà trên tay con, bà ta lại thấy bực bội: “Bưng đi, bưng đi! Ăn cái gì mà ăn, đến thằng con trai cũng không đẻ nổi, tức chết bà già này đi cho rồi.”
Triệu Phương Tùng là người đàn ông thật thà, anh ta sợ mẹ đẻ, cũng sợ vợ. Nhưng cán cân trong lòng sớm đã nghiêng lệch. Nhìn người vợ đã sinh cho mình mấy đứa con trên giường, anh ta vẫn bưng bát trà trứng gà, đứng nép bên cạnh mẹ, giọng có vẻ nịnh nọt.
“Mẹ, mẹ xem trà trứng gà làm xong cả rồi, không cho Lệ Lệ ăn thì ai ăn được nữa ạ? Vả lại, không dưỡng tốt thân thể thì làm sao sinh con trai được, phải không mẹ?”
Bà Triệu liếc nhìn con dâu trên giường, nghe nói mình vẫn còn phải trông cậy vào con dâu để có cháu trai nối dõi, bà ta cũng không nói gì nữa, coi như ngầm đồng ý.
Triệu Phương Tùng thấy mẹ xuôi xuôi, vội vàng bưng trà trứng gà đến bên vợ, đặt lên chiếc bàn cạnh đó, rồi đỡ Vu Lệ Lệ dậy.
Vu Lệ Lệ mặt vẫn còn đẫm nước mắt, nhưng nhìn trà trứng gà cô ta cũng thấy thèm.
Bà Triệu thấy con dâu cũng vô tâm vô phế uống trà trứng gà, lại liếc nhìn ba đứa cháu gái đang đứng thành hàng ở cửa, lòng bà ta phiền muộn không kể xiết. Cả nhà chỉ có con trai bà ta là lao động chính, kiếm đủ công điểm, bà ta cùng lắm cũng chỉ được tám công điểm. Nhà bao nhiêu miệng ăn, nhà bà ta lại chẳng phải gia đình công nhân thành phố. Hơn nữa, sau này có cháu trai cũng phải để dành tiền cho nó đi học, xây nhà, cưới vợ, việc nào mà chẳng cần tiền.