“Cũng chia miếng thịt cừu này thành mười phần đi, mấy ngày tới Ốc Lặc không cần phải tự mình đi săn mồi nữa rồi.” Quan trọng là mấy hôm trước Ốc Lặc và Tiểu Tiểu Lang tha về con lợn rừng vẫn chưa ăn hết, có người tặng thịt, mà sói lại tự mình đi săn, cứ thế này, kho lương thực nhà bọn họ không những không vơi đi mà ngày nào cũng đầy ắp...
Sao lại có chuyện tốt như vậy chứ!
Lâm Tuyết Quân cắt nhỏ thịt, cất vào thùng nước đá do A Mộc Cổ Lăng làm, đợi A Mộc Cổ Lăng bưng nắp thùng nước đá, đậy nắp thùng trữ đồ lại, Lâm Tuyết Quân vỗ vỗ tay, cười nói: “Sói lớn sắp béo ú rồi.”
“Nó không béo, lông nó dày thôi.” A Mộc Cổ Lăng vuốt vuốt tóc mình, cười hì hì nói. Lẽ ra vào cuối thu, cậu ấy định đợi Lâm Tuyết Quân từ Hô Hòa Hạo Đặc trở về sẽ nhờ cô cắt tóc giúp, kết quả là cô vừa về thì trời đã đổ tuyết, hai người bàn bạc, tóc dài có thể giữ ấm nên quyết định không cắt nữa, tết phần tóc mái gây vướng víu thành bím tóc nhỏ, phần tóc dài phía sau che kín gáy, đúng là rất ấm, tóc nguyên thủy vẫn tốt hơn.
Lâm Tuyết Quân cũng đưa tay vuốt vuốt tóc cậu ấy: “Đừng có mà đắc ý, đội mũ vào đi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây