Ông ấy áp hai tay lên cánh tay mũm mĩm của vợ để lấy hơi ấm, mặc cho vợ mắng mỏ hai câu rồi mới nói tiếp:
“Đã lâu như vậy rồi mà đàn sói vẫn chưa quay lại, chắc là chúng sẽ không đến đây nữa đâu. Lũ sói cũng không ngu, ở trại chúng ta có nhiều chó và súng như vậy, lại còn có Ốc Lặc tinh ranh và hung dữ không kém gì chúng canh gác, chúng muốn đánh lén cũng không được, vô ích thôi. Thà rằng chạy đi săn đàn linh dương, tìm hang thỏ còn hơn.”
“Ốc Lặc là loại dám lao ra chiến đấu, cho dù có mất nửa cái mạng cũng phải tha được con sói đầu đàn của đối phương về.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Lúc nhỏ em từng chứng kiến một lần đàn sói xông vào khu chăn nuôi, lúc đó trong vòng mấy trăm dặm chỉ có mỗi nhà mình, cả nhà em chỉ biết nghe tiếng gầm rú của dã thú và tiếng kêu thảm thiết của gia súc, không ai dám bước chân ra khỏi nhà. Đến giờ em vẫn còn nhớ cảm giác đó, thực sự cả mấy năm liền không dám chạy vào sâu trong đồng cỏ, sợ lắm.” Vợ Triệu Đắc Thắng thở dài, giờ nhớ lại vẫn còn thấy sợ hãi.
“Không sao, giờ chúng ta đông người rồi.” Triệu Đắc Thắng vỗ đầu vợ, rồi hỏi: “Sao em còn chưa ngủ?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây