Mục Tuấn Khanh khóa lại cánh cửa bên phải, đóng chặt cánh bên trái, rồi dẫn mấy chàng trai vào bếp đun nước pha trà.
A Mộc Cổ Lăng ngồi xổm bên cạnh Lâm Tuyết Quân, thấy cô tháo dây vất vả thì liền dùng mông đẩy cô ra, tự mình ngồi đó để gỡ dây.
Lâm Tuyết Quân phủi tay, nhận lấy chén trà Mục Tuấn Khanh vừa pha, uống một ngụm rồi tháo khăn quàng cổ và mũ, cởi áo khoác da cừu ném lên giường, xoa mũi, nói: “Thật tiếc là hôm nay không mua được sữa, không pha được trà sữa rồi.”
“Sắp tới có lẽ sẽ không có sữa uống đâu, phải đợi đến tháng 12 khi cừu đông sinh con mới có sữa cừu để uống.” Mục Tuấn Khanh uống ừng ực hai ngụm trà đặc, thở dài: “Mua sữa bột thì đắt quá, mà phần lớn những thứ này đều xuất khẩu sang Tô Liên rồi.”
“Tôi cũng không thích uống sữa bột, từ khi đến đồng cỏ này, được uống sữa tươi thơm ngon đậm đà, tôi uống không nổi sữa bột nữa.” Lâm Tuyết Quân cười nói, thời này sữa bột đúng là đắt thật, nhưng cô cũng không ham lắm, “Chịu đựng một chút, có mấy tháng trong năm không lo thiếu sữa uống đã là may mắn lắm rồi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây