Cẩn thận gấp lại lá thư của anh trai, bỏ vào hộp báu của mình, cô mới chuyển sang đọc lá thư cuối cùng.
Đó là thư của giáo sư Đỗ Xuyên Sinh từ thủ đô, như thường lệ, chữ viết rồng bay phượng múa, từ vị giáo sư đầy kiêu ngạo.
[…...Tôi thực sự khó mà tưởng tượng nổi một bác sĩ thú y trẻ tuổi lại có thể đối mặt với một con sư tử đực ốm yếu, rồi có thể bẻ lại cái hàm bị trật khớp của nó. Báo chí khi viết về kỳ tích này của cô đã dùng những từ ngữ không đâu vào đâu, như thể cô vừa uống ba bát rượu mạnh “Ba bát không qua trạm*” liền lao vào khu sư tử với đôi bàn tay trần, dũng cảm vô song, đấm cho con sư tử ngất xỉu rồi chỉ trong hai cái bẻ đã sửa lại hàm của nó, ngẩng đầu cười to ba tiếng, rồi lại ung dung đi ra khỏi khu sư tử.
Tôi tin sự thật chắc chắn không phải như vậy, mặc dù chi tiết quá trình không đến mức khoa trương như báo chí viết, nhưng cũng nhất định rất hồi hộp kinh tâm động phách, thật muốn được chứng kiến tận mắt khoảnh khắc cô cứu chữa con sư tử, rốt cuộc cô đã làm thế nào vậy? Trong quá trình đó lại có những điểm kiến thức gì, có những chỗ nào cần quyết sách, những chi tiết phản ánh trí tuệ của cô mới là điều đáng được ngợi ca hơn. Tiếc thay người viết bài lại quá cẩu thả, không biết cách thu thập những chi tiết chân thực hấp dẫn nhất của sự kiện này, thật đáng tiếc.
Tiểu Mai, gần đây có bạn bè thủ đô đã mua được một lượng lớn dược liệu và dụng cụ y tế cho thú y, trong đó còn có vài dụng cụ nhập khẩu hiếm thấy. Tôi biết cô ở thảo nguyên rất thiếu những thứ này, hơn cả tiền bạc và lương thực, lần này tôi không thu xếp gom góp vật tư gửi bưu kiện, mà đã cùng người bạn ấy đặt một lô dược liệu và dụng cụ. Không thể gửi kèm theo thư được, chỉ đành vài ngày nữa nhờ người bạn ấy gửi bưu kiện cho cô, đại khái sẽ muộn hơn thư khoảng một tuần, mong cô nhận được.]
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây