“Cứ thế mà ôm mày về nhà nhé!” Lâm Tuyết Quân ôm chặt tay, tay trái đỡ mông Đường Đậu, hì hục ôm chú chó nặng hơn bốn mươi cân quay người đi về nhà.
Có thể nói là rất cưng chiều.
Áo Đô dẫn bầy cừu về chuồng, đi qua con đường đá bên ngoài khu nhà tập thể của thanh niên trí thức, hô lớn chào hỏi cô nhiệt tình.
Hàng Tân cưỡi con ngựa trắng lớn đi song song với Áo Đô, cậu thiếu niên quay mặt về phía Lâm Tuyết Quân, cẩn thận tháo mũ, làm bộ làm tịch cúi đầu chào cô: “Chị Tiểu Mai, em cưỡi ngựa trắng chăn cừu về rồi.”
Mùa thu này cậu chăm sóc con ngựa trắng rất tốt, không bao giờ cưỡi nó phi nhanh, đêm nào cũng để nó ăn cỏ dại, luôn tìm cỏ chất lượng tốt và trái cây để bổ sung dinh dưỡng cho nó. Bây giờ nó hoàn toàn không còn dấu vết từng bị gãy xương, chở cậu di cư đường dài về nhà, cũng không bị tụt lại.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây