“Chúng ta đều họ Lâm, từ rất lâu về trước chúng ta đã cùng chung một dòng tộc, tức là người thân. Tôi mua cho cậu những thứ này cũng không đáng giá bao nhiêu, cậu cứ nhận đi. Tôi tin rằng sau này cậu sẽ rất giỏi, lúc đó cậu tặng lại quà cho tôi cũng được.” Lâm Tuyết Quân vỗ vai cậu ấy, liên tục an ủi cậu ấy.
Rẽ vào một cửa hàng sách, cô lại mua cho cậu ấy một cuốn từ điển, bảo cậu ấy về nhà học hết chữ trong đó, sau này đọc nhiều sách hơn.
Chiếc túi đeo của Lâm Xuân Quế lại có thêm một món bảo bối nữa.
Lư Đại Xuân và Mãn Đạt Nhật Oa đi cùng Lâm Tuyết Quân và Lâm Xuân Quế. Ban đầu họ còn ngạc nhiên vì thành phố này quả không hổ danh là thành phố lớn, không chỉ có hợp tác xã cung ứng và mua bán mà còn có đủ loại cửa hàng chuyên dụng, từ tiệm bạc, tiệm vải đến các cửa hàng khác. Kiểu dáng đa dạng, chủng loại phong phú, nhìn đến hoa cả mắt.
Nhưng đi một lúc, sự ngạc nhiên của họ dần chuyển thành cảm thán về Lâm Tuyết Quân tiêu tiền như nước.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây