Trên đó chỉ có nửa trang nhật ký chưa viết xong.
[Mỗi ngày trôi qua sau khi tôi rời nhà đều là những ngày tồi tệ. Ngay cả bản thân tôi cũng không hiểu tại sao mình lại ở đây, tại sao lại phải đến nơi lạnh giá này. Khi biết được nơi sắp đến còn lạnh hơn cả nơi này tôi cảm thấy cuộc sống thật vô vọng. Hôm nay tuyết rơi rất dày, bức thư gửi cho bố chắc phải rất lâu mới đến, khi nào tôi mới có thể trở về ngôi nhà ấm áp của mình. Tôi nhớ mẹ hay cằn nhằn, nhớ bố nghiêm khắc nhưng luôn giải quyết mọi vấn đề cho tôi. Tôi rất ít khi bị ốm nhưng bây giờ tôi cảm thấy mình sắp ốm rồi. Tôi rất khó chịu, tay chân lạnh cóng, ngủ không ngon, ăn không ngon, cho dù không bị ốm, cảm giác này cũng giống như bị ốm vậy...]
Chữ viết của cô ấy càng về sau càng nguệch ngoạc, lộn xộn, rõ ràng là do trong quá trình viết, tay ngày càng lạnh, ngày càng cứng.
Lâm Tuyết Quân vuốt ve những dòng chữ than thở về sự khổ cực của nguyên chủ, do dự một lúc, sau đó bịch một tiếng, lật ngược cuốn sổ lại.
Mượn mực của Y Tú Ngọc, bơm đầy mực cho bút máy, sau đó viết nắn nót lên cuốn sổ:
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây