“Nói thật, ban đầu tôi nhìn đồng chí mà thấy không phục chút nào. Lúc đó thật sự nghĩ con ngựa này không thể cứu được, làm sao nhìn đồng chí – một người ngoài đến khám bệnh cho ngựa chết mà lại thấy thuận mắt được.” Ngô Đại Bằng nói xong ngẩng đầu thấy nụ cười của Lâm Tuyết Quân nhạt đi, vội vàng nói lớn hơn: “Là tôi đã phạm sai lầm trong nhận định chủ quan, bản thân không giỏi nghề, lại trở thành ếch ngồi đáy giếng, không biết rằng ngoài trời còn có trời cao hơn.”
“Lần đám ngựa bệnh này bị trúng độc, tôi cũng có cảm xúc sâu sắc. Mọi việc phải nhìn toàn diện, vượt qua khó khăn. Sau này vẫn phải đọc nhiều sách, tiến bộ nhiều hơn, không được tự mãn, phải học suốt đời.”
Lâm Tuyết Quân chưa kịp nói gì, bác sĩ thú y già Tô Hách đã lên tiếng: “Biết phê bình và tự phê bình là tốt, những người cùng nhau phấn đấu cần phải dũng cảm chịu trách nhiệm, sai thì là sai, dũng cảm thừa nhận là đồng chí tốt.”
Một tấm gương lao động ưu tú khác lập tức nói: “Vượt qua khó khăn, không sợ thất bại, không sợ bị bàn tán chê cười, cũng không sợ phê bình và gợi ý.”
Lại có người nói lớn: “Khi chúng ta đấu tranh cho chủ nghĩa xã hội và chủ nghĩa cộng sản, chúng ta phải có tinh thần dũng cảm vô song!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây